VOH – Dưới ngòi bút của mỗi thi sĩ, Hà Nội lại được khám phá ở những góc nhìn khác nhau. Tuy nhiên, chất chứa trong mỗi câu thơ về Hà Nội luôn có tình yêu và nỗi nhớ.
VOH – Dưới ngòi bút của mỗi thi sĩ, Hà Nội lại được khám phá ở những góc nhìn khác nhau. Tuy nhiên, chất chứa trong mỗi câu thơ về Hà Nội luôn có tình yêu và nỗi nhớ.
Chân bước khoan khoan, lòng hỏi lòng:
Không nên qua đấy, nên qua đấy,
Không: Nhớ làm sao! Qua mất công.
Chuốc lấy buồn thương lúc trở về.
Chàng đau đớn lắm, môi cắn môi;
Răng cắn vào răng, lời nghẹn lời:
Trời ơi! Cứu vớt lấy tôi! Trời!
Yêu có ông Trời khóa được chân!
Đến một chiều kia, đến một chiều
Lòng chàng đã dứt một tơ vương.
Chàng qua chiều ấy qua chiều khác…
con rùa vàng gửi bóng ở trên mây
cây si mọc chúc cành xuống nước
Thê Húc cong cong một nét lông mày
Tóc em dài cho ta nhìn thấy gió
em sâu sắc như kinh thành cổ kính
gốc si già da mốc ngói rêu xanh
tường nhà lở vôi cửa gỗ bức bàn
ta lặn lội như một thằng ăn trộm
nơm nớp lo mình bị bắt quả tang
để dành thành mất cắp cả tình yêu
cái vu vơ chết đuối dưới sương chiều
Cửa gỗ cài then....bóng em mất hút
xe cúp đã thay cho ngựa tía võng điều
ta trở lại gốc si già...và làm lại
làm thơ tình tặng những lứa đang yêu...
Nửa dường nhung nhớ, nửa xa xôi.
Bóng chiều bàng bạc bóng Hồ Tây
Mùa xuân thấp thoáng như cô gái
Lấp lánh hoàng hôn những mái nhà.
Hoa đào nghiêng nụ lung linh gió
Lất phất mưa bay ướt lạnh thềm.
Nhớ một chiều Hà Nội em bên anh
gió chạm vào tóc em như chạm vào nỗi ghen anh thầm lặng
sóng chau mày khi đối diện em anh
Nụ hôn nào cũng xanh màu thiên thanh
đã nhuộm biếc nước hồ thu thăm thẳm
khi nắng chiều sóng sánh má em non
Hà Nội ơi! Hồ Tây ơi! ký ức đã in tròn
khi hai đứa chạm môi vào mùa thu Hà Nội
xanh như sóng mặt hồ soi bóng em anh.
Mênh mang dịu nhẹ đắm say lòng người
Trên môi em cười hút cả hồn anh
Giữa nơi nhộn nhịp vẫn dành một bên
Buông lời đối họa cho mềm câu thơ
Mong một bến bờ mình vẫn bên nhau.
Đường phố vắng, mùa hè nhưng se lạnh,
Tôi lang thang nẻo phố dưới hàng cây
Người Hà Nội đã chìm trong giấc điệp
Còn tôi đi, trong tĩnh mịch đêm trường.
Hà Nội phố vẫn hàng cây đứng bóng
Gió vuốt ve những mái hiên yên ắng
Gió vờn trên những cành lá lao xao
Hương hoa sữa thơm ngào ngạt xiết bao
Những hàng sấu thì thầm trong gió nhẹ
Một mình tôi nghe động tiếng đêm rơi
Một mình tôi nghe sương lạnh chơi vơi
Tiếng ve kêu trên cành cây rả rích
Tiếng sấu rơi bên đường đêm điềm tịch
Trong giấc ngủ sâu của Hà Nội về khuya.
Tôi lang thang trong hơi đêm tĩnh lặng
Mới biết rằng Hà Nội đẹp xiết bao
Hà Nội trong đêm lặng lẽ đón chào
Một ngày mới Hà Nội vươn sắc thắm.
Lá bàng thiếp cưới rụng mênh mông
Hanh heo như lửa đốt nhau hồng.
Khói hương Quán Thánh ngô lai nướng
Phố vắng rông dài hai đi hoang.
Thiền Quang một miếng thu rớt lại
Ngầy ngậy thơm hoa sữa vắng chồng
Nhật Tân đôi chút xuân xuống sớm
Giọng bắc hồ nghi bay thinh không.
Lê Thánh Tông đường lay phay mưa
Xuýt xoa nhau ngon đến bây giờ.
Ðất dường hẹp lại đường ngắn lại
Nơi này gửi chị chút xưa suông...
Giữa mênh mông một thoáng Hồ Tây
Vẫn chứa chan một niềm tha thiết
Trên không gian một màu thanh khiết
Niềm yêu thương giữ trọn cho đời
Cùng năm tháng theo màu tươi sáng
Em tặng anh những khoảnh khắc cuộc đời
Và luôn có tiếng cười đầy hạnh phúc.
Hà Nội ơi, tôi đã cất giữ người cẩn thận
Như dưới làn da kia dẫu đã héo nhàu, máu vẫn âm thầm chảy
Hà Nội ơi, nguồn mộng mơ dày như cỏ mùa xuân
Dẫu một chút bóng đêm trên đường phố Khâm Thiên
Dẫu một mảnh lá vàng còn ướt nước Hồ Gươm
Tôi rung lên mỗi khi chạm bóng cửa ô
Như được chạm vào vai gầy áo mẹ
Như bên trong vẫn đầy ắp sóng Hồ Tây
Nhưng trong tôi vững bền đến thế
Những chiếc lá nhìn tôi vẫn mắt tuổi học trò
Những vòm cổ nghiêng xuống tôi hơi ấm
Sâu đến nỗi bàng hoàng lạc tới ngàn năm
Hồn đánh võng với hơi giăng thấp thoáng
Từ gốc cây già đến mặt hồ sương
Rượu không say, chỉ đủ để buồn thôi!
Để thẫn thờ uống từng vết nắng mưa
Chạy mệt nhoài trên những quảng trường sạm gió
Và vội vàng của một kẻ tham lam
Vì bất cứ vòm cây nào trên những đại lộ
Cũng có thể đòi tôi trả lại màu xanh!
Gặp Thu môi cốm váy xòe heo may
Phố sâu đuôi mắt mưa dài đam mê
Nhà dâng dâng lấp bờ đê sông Hồng
Có em ngồi rót mùa Đông tràn trề
Chợt thương hoa sấu tóc thề tuổi mơ
Cà phê khuấy mãi dại khờ không tan.
Trong kho tàng văn học, những bài thơ về phố cổ Hà Nội hay 36 phố phường chính là bức tranh tái hiện sự sầm uất, náo nhiệt và nên thơ của mảnh đất ngàn năm văn hiến.
Hà Nội mùa thu có hương hoa sữa nồng nàn, có hàng cây đổ lá vàng, có cơn gió lạnh se se, có gánh hàng rong chứa đầy những thức quà dân dã… Song, trong mỗi vần thơ hay về Hà Nội và mùa thu, chúng ta còn thấy cái tình, thấy được nỗi nhớ, kỷ niệm được gửi gắm qua từng câu chữ.
(Nhạc sĩ Trương Quý Hải phổ nhạc thành bài hát Hà Nội mùa vắng những cơn mưa)
Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa,
Cái rét đầu đông giật mình bật khóc.
Hoa sữa thôi rơi những chiều tan học,
Cổ Ngư xưa lặng lẽ dấu chân buồn.
Trúc Bạch giận hờn phía cuối hoàng hôn,
Để con nước thả trôi câu lục bát.
Quán cóc liêu xiêu dăm ba tiếng nhạc,
Phía Hồ Tây vọng lại một câu Kiều.
Hà Nội trời buồn nhớ mắt người yêu,
Nhớ góc phố nhớ hàng me kỷ niệm.
Nhớ buổi chia tay mắt đầy hoa tím,
Ngõ hoa giờ hút dấu gót hài xưa.
Hà Nội mùa này nhớ những cơn mưa...
Tháng tám trở lại, anh lại nhớ em
Nhớ hương thơm thân quen từ xưa
Tim nhấp nhô theo từng bước chân
Lời thề hẹn ao ước ta bên nhau.
Chuyện tình mình trải qua biết bao đau
Xin em đừng như bóng bóng bay tan.
Tình yêu này vẫn nhiều lắm trắc trở
Vượt qua những khó khăn ngày xa cách
Ngóng trông mỗi khi nghe tiếng con chim khách
Vườn sau vội vã hướng dẫn em qua.
Cho ước mơ chung mái nhà yêu dấu
Một lần nữa tim em hãy hiểu thấu
Trái tim này chẳng giữ bí mật gì.
Người kia bước đi dưới bức tranh nắng
Bay về hoa sữa, lặng lẽ rơi...!!!
(Thơ Nguyễn Thành - Group FB: THƠ VÀ NHỮNG TÌNH KHÚC VƯỢT THỜI GIAN)
Là cây liễu xanh thả thướt rủ chân rèm
Hay là cánh chuồn mỏng manh chao cùng gió
Liệng cánh sen tàn, ngơ ngác chờ xem..
Tháng 8 đã sang, bao ngóng trông
Heo may vờn mái quện hương men nồng
Yêu kiều, bước chân nghiêng hồn phố
Lắm kẻ quay cuồng, ai hay biết?
Tháng 8 mênh mang, quyện ánh vàng
Dây cung trầm bổng dưới mái hiên
Tiếng đàn man mác, canh vắng hoài
Gợn nỗi u hoài, tim thoáng qua.
(Thơ Mạnh Hy - Group FB: Hội yêu thơ)
Tháng 8 mở đầu bằng những giọt mưa
Lăn tăn rơi, ướt nhòe vạt nắng vàng
Chuông gió kêu bên lều một mình
Rơi rơi, leng keng, ai kia... ai nghe?
Người ta vội vã, xe đua nhanh chóng
Rời xa phố, bước chân cô đơn mất hút
Tìm về những câu chuyện của mùa trước
Phố nhộn nhịp vì tháng 8 không có mưa
Thu đã tỉnh giấc ở đâu, kìa cơn gió?
Heo may nằm đâu đó, cơn gió biết không?
Quay trở lại, chiếc ô đỏ nằm đâu?
Như lạc mình giữa mùa, đột ngột qua đây
Mưa vẫn rơi, giọt mưa lã đã tràn đầy
Tôi tự gọi mình, guộc gầy, con chữ ơi
Viết cho riêng mình, không cần ý tứ gì hết
Ngược xuôi dòng chữ, mãi chẳng xong xòng
Lại một mình, đêm đêm mắt nhìn xa xăm
Bước qua ô cửa, mưa tháng Tám nhòa nhạt
Khung trời xám xịt, gió giăng kín mọi nơi
Miên man, lòng chìm đắm trong cô đơn lạ lùng
Tháng 8 đến, tâm hồn rộn ràng, khó diễn đạt
Tháng 8 mang theo cảm xúc lâng lâng khó tả
Tạm biệt tháng Tám, câu chuyện của dịch bệnh
Buổi sáng, không khí dường như mênh mông
Mọi nơi yên bình, tĩnh lặng đến kỳ lạ
Nhấc lên tờ lịch trên tường với vội vã
Phát hiện ra tháng 8 sắp qua đi rồi
Tháng 8 năm nay, trời đẹp quá đi thôi
Mỗi khi nắng lên, phố phường rực rỡ vàng
Không gian bát ngát yên bình dịu dàng
Khí trời se lạnh, tinh khôi đến kỳ lạ
Tháng tám, mùa thu tràn ngập hương thơm
Gió thu nhẹ nhàng kèm lá vàng bay
Con đường phủ mình bởi tấm thảm nhẹ nhàng
Tựa như lòng ta được vuốt nhẹ, lang thang
Phố xá giờ đây hiên ngang quyết silêncio
Không gian mở ra, thanh bình, không tiếng ồn
Khung cảnh bình yên tự nhiên đẹp huyền bí
Trong lòng người, sóng cảm xúc đánh tráo
Tháng tám, nỗi lo nghĩ, lo âu đeo bám
Dịch bệnh hoành hành, cướp đi niềm tin
Nỗi đau kia chôn sâu, khó nát tan
Gia đình nhiều hạnh phúc, nhưng cũng nhiều nỗi đau
Tháng tám ẩn chứa bao nỗi buồn thầm lặng
Để lòng người nhẹ bớt gánh nặng
Cuộc sống hòa mình trong hạnh phúc thôi
Xin chào tháng mới, năm mới đầy hy vọng
Với bầu không khí tươi mới tràn đầy
Mọi người mỉm cười, chào đón bạn với niềm vui
Tháng tám đã về, đón chào từng bước chân
Xin chào tháng tám, mùa thu êm đềm
Nói lời tạm biệt mùa hạ nồng cháy
Hòa mình vào tháng tám, vui đùa thoải mái
Phố phường tháng tám như hòa mình vào tranh vẽ
Trời xanh trong lành, gió mát làm lòng hòa mình
Nhưng tình cảm chẳng hiện hữu đâu
Phố phường vắng lặng, tình cô đơn nặng trĩu
Mưa tháng tám rơi như muôn hạt ngọc
Bất ngờ ghé thăm, khiến tim chúng ta hồi hộp
Nỗi buồn hiện hình, ngày một đậm sâu
Miền Nam tháng tám, không lá vàng nào rơi lả tả
Tâm hồn sâu đậm, ưu muộn muôn trùng
Những lo âu ẩn sâu, tận thẳm tâm hồn
Nhiều điều phiền muộn, ưu tư âm ỉ
Tháng tám năm nay, bộn bề nhọc nhằn
Khó khăn chồng chất, bao người gặp trắc trở
Sắp đến thời kỳ nhập học cho con em
Những chi phí đào tạo gánh nặng đối với người nghèo
Cho dù gặp phải khó khăn đến đâu
Mọi người đều phải đối mặt và vượt qua
Hãy tập trung và tự tin bước vào
Kiên cường và mạnh mẽ, vượt qua mọi thử thách
Biết bạn ghé thăm rồi lại ra đi
Thời gian luôn tuân theo quy luật tuần hoàn
Kỳ vọng tháng tám mang đến bình yên và nhẹ nhàng
Dòng thơ của Giang Nguyễn trên Group Hội yêu thơ
Trên trang Mytour có những bài thơ hay về tháng 8, chia sẻ tâm tư, tình cảm của bạn
Bạn sẽ cảm nhận một Hà Nội xưa cũ với những ngôi biệt thự cổ, ngõ phố hoa giấy, tiếng hàng bún, trà đá vỉa hè lao xao… Từ 2 - 3 đêm lưu trú tại khu vực này cùng với "đồ nghề" là đôi chân và điện thoại cài Google maps, chúng tôi đã có những trải nghiệm dễ chịu, ưng ý.
Một hàng tạp hóa nhiều màu sắc với những món tuổi thơ như xí muội 2.000 đồng/gói, kẹo, bim bim... trên phố Lò Đúc, quận Hai Bà Trưng, Hà Nội - Ảnh: YẾN TRINH